Đường Lối Chúa

Chúa Nhật 25 Thường Niên, Năm A

Anh chị em thân mến,

Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta về sự khác biệt của Chúa và loài người. Thái độ của ta là đón nhận cách hành động của Chúa vì đó là cách tuyệt hảo nhất.

Chúa hành động không phải chỉ đem lại lợi ích cho một người hay một nhóm người. Việc Chúa làm không phải chỉ có lợi ích nhất thời nhưng còn lâu dài. Lợi ích không phải chỉ là vật chất nhưng còn là tinh thần, vì lợi ích tốt nhất bao giờ cũng phải là lợi ích toàn diện.

Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy cách hành xử của Chúa thật bất ngờ, trái với cách suy nghĩ thông thường của loài người. Theo trình thuật của Tin Mừng, ông chủ vườn nho thực thi công bình đối với những người làm công từ sáng sớm, vì ông giữ đúng giao kèo làm việc. Ông trả một quan tiền cho họ như đã cùng nhau thỏa thuận từ ban đầu. Những người này nhận tiền nhưng còn càm ràm là vì họ tham lam và ganh tỵ với những người đến sau.

Tin Mừng còn cho thấy ông chủ rất quảng đại. Ông đi tìm công nhân vào nhiều đợt khác nhau. Người nào ông cũng nhận vào làm vườn nho cho ông. Rồi khi trả tiền lương, ông cũng cho họ phần tiền giống như những người khác. Ở đây cho thấy, qua hình ảnh ông chủ, Thiên Chúa rất giàu lòng nhân từ. Mặc dù theo công trạng thì con người chẳng đáng là gì nhưng Chúa vẫn luôn ban ơn cho họ. Ngài là vị Cha chung của mọi người. Ngài cho mặt trời mọc lên và mưa xuống cho người công chính cũng như người tà vạy.

Chúa ban ơn cho mọi người không phải dựa theo lề lối suy nghĩ của của loài người. Nhưng Ngài có cách riêng của Ngài. Ngay cả khi ta không kêu cầu Chúa vẫn ban ơn cần thiết cho ta trong cuộc sống. Cha mẹ không chờ con cái kêu xin mới lo ăn lo mặc và những thứ cần thiết cho chúng, nhưng cha mẹ nhìn thấy con mình cần gì thì thực hiện để lo cho con. Cũng thế, Chúa cũng lo liệu cho con cái của Ngài. Chúa nhìn thấy điều chúng ta cần và Ngài đáp ứng. Đó là điều tất nhiên, vì tình yêu bao giờ cũng tìm điều tốt và làm điều tốt cho người khác. Thiên Chúa là tình yêu, nên Ngài ban mọi ơn lành cho cuộc sống của ta để ta được hạnh phúc.

Vì ban ơn theo nhu cầu nên nhiều khi ta cầu nguyện một đàng nhưng Chúa ban ơn một nẻo, vì Chúa ban ơn theo nhu cầu và theo cách nhìn của Chúa, chứ không theo lề lối suy nghĩ của loài người. Bài đọc một cho thấy điều đó. Trong bài này, Chúa nói: “Tư tưởng của Ta không phải là tư tưởng của các ngươi, và đường lối các ngươi không phải là đường lối của Ta… Trời cao hơn đất chừng nào thì đường lối của ta cũng cao hơn đường lối các ngươi và tư tưởng của Ta cũng cao hơn tư tưởng các ngươi chừng ấy” (Isaia 55: 8-9).

Tư tưởng và đường lối của Chúa khác với loài người nên cách thực thi công bình của Ngài cũng khác biệt. Con người có khuynh hướng thực thi công bình theo lối toán học, chia đều cho những người liên hệ. Những người trong Tin Mừng tính toán theo kiểu này. Nếu người đến trễ làm một giờ mà được một đồng, thì những người khác phải theo giờ làm việc mà tính. Cứ thế mà nhân lên. Theo cách suy nghĩ này, công bình của những người làm công từ sáng sớm vừa hạn hẹp vừa lạnh lùng, vì thiếu quan tâm đến hoàn cảnh của những người làm sau. Đầu óc của họ cũng hạn hẹp vì vô tình giới hạn cách sử dụng tiền bạc của ông chủ. Chúa không cư xử theo lối công bình lạnh lùng như thế. Công bình của Ngài ấm áp vì chứa đựng lòng thương xót. Ngài quan tâm tới hoàn cảnh của từng người. Chính vì thế mà trong Tin Mừng, Chúa Giêsu tìm đến với người nghèo khổ, bệnh hoạn, thất thế và tội lỗi.

Lời Chúa hôm nay cho thấy Chúa vừa công bình vừa giàu lòng thương xót. Lời Chúa còn cho thấy khuynh hướng tham lam, ghanh tỵ, và áp đặt ý kiến nơi con người. Từ đó lời Chúa mời gọi ta thức tỉnh và lưu ý rằng con người luôn là thụ tạo và cách hành xử của con người luôn hạn hẹp.

Tin Mừng còn cho thấy lòng quảng đại của Chúa đối với ta. Nếu mỗi một người chịu khó suy nghĩ, người đó sẽ thấy rằng, mình chẳng đáng là gì trước mặt Chúa. Con người chẳng có quyền đòi hỏi Chúa phải như thế này phải như thế kia, vì mọi sự đều là ân sủng. Mạng sống của ta và mọi sự của ta đều là của Chúa. Khi sinh vào đời ta trần truồng và khi lìa đời ta cũng tay trắng trở về bụi đất. Vì thế thái độ cơ bản vẫn luôn là thái độ tri ân và cảm tạ đối với Chúa.

Thái độ tri ân cảm tạ giúp ta có sự khôn ngoan để sống theo ý Chúa. Nhờ đó, ta sẽ bớt tham lam và ghanh tỵ. Ta sẽ khiêm nhường hơn vì những gì ta có đều do Chúa. Ta sẽ quảng đại hơn vì Chúa quảng đại đối với ta. Ta sẽ dễ dàng phó thác vào Chúa và kiên nhẫn trong cuộc sống vì đường lối Chúa thường bất ngờ, trái với cách suy nghĩ thường tình của loài người. Ta hãy dâng lên Chúa lời kinh biểu lộ tâm tình phó thác: “Chúa công minh trong mọi đường lối Chúa, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm. Chúa gần gũi tất cả những ai cầu khẩn Chúa, mọi kẻ thành tâm cầu khẩn Người.” (Thánh vịnh 144: 17-18).